phân tích tác phẩm chữ người tử tù hay nhất
gia sư uy tín ở tphcm thấy rằng “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân vượt trội lên hình tượng người anh hùng khí phách, tài giỏi nhưng thất thế là Huấn Cao. Hình tượng đấy là trung tâm của thiên truyện, tụ tập đủ những phẩm chất tốt đẹp và lí tưởng. Thế nhưng, trường hợp quan sát kĩ, ta nhận ra vẫn còn một viên ngọc nữa, một viên ngọc sống giữa cảnh đời quay quắt vẫn sáng ngời thiên lương. Đó chính là viên quản ngục, 1 con người sở hữu cuộc đời thông thường nhưng sống mãi sở hữu văn chương bằng thiên lương trong sáng.
Trung tâm gia sư Biên Hòa thấy rằng “Quản ngục” đã báo hiệu cho ta biết về nghề nghiệp của nhân vật. Đó là người giám sát tù hãm nhân, đại diện cho triều đình, phe đối lập có người anh hùng tài ba nhưng ko gặp thời. Sống giữa lũ tàn ác, bạo ngược, viên quản lao tù này “là một thanh âm chen vào giữa 1 bản đàn mà âm luật đều hỗn loạn, xô bồ…”
làm gia sư tại biên hòa nhận ra rằng viên quản lao tù là người biết biệt nhỡn liên tài, là người tốt giữa không gian quay quắt, lừa lọc. Khi nhận được công văn mang kẻ tử phạm nhân trại giam và kẻ đó là Huấn Cao – một người mang tài viết chữ đẹp, lại có tài bẻ khóa, văn võ đều toàn tài cả. Người đọc tưởng rằng sẽ được xem những màn tra tấn dã man, nhưng ko thái độ của quản ngục tù là sự trầm trồ, thán phục 1 lẻ tử tù: “Tôi nghe ngờ ngợ Huấn Cao? Hay là cái người ở vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp đấy không?” Khi biết mình nắm trong tay sinh mệnh của Huấn Cao, ông đã trải qua sự đấu tranh tư tưởng gay gắt: “ngục quan băn khoăn ngồi bóp thái dương”. Và cuối cùng, quản lao tù đã tìm đứng về phía của mẫu đẹp và loại thiện. Sống trong cảng tầy lao nhưng quản lao tù vẫn giữ được thiên lương trong sáng: “một kẻ biết tiếc, biết trọng người sở hữu tài, hẳn không cần là kẻ xấu hay là kẻ vô tình.”
Trung tâm gia sư ở Dĩ An Bình Dương cho rằng Ngục quan là người biết yêu mẫu đẹp, có tấm lòng lương thiện. Cả đời ông chỉ ước ao “treo ở nhà riêng mình một đôi câu đối do tay ông Huấn Cao viết”. Mặc dù bị Huấn Cao khinh bạc, sỉ nhục: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn một điều. Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây.” Viên quản ngục lễ phép lui ra sở hữu thái độ cung kính: “Xin lĩnh ý”. Hiểu được tấm lòng của quản ngục, Huấn Cao nghĩ: “Ta cảm tấm lòng biệt nhỡn liên tài. Thiếu chút nữa ta đã phụ 1 tấm lòng trong thiên hạ.” Sống giữa thế giới xấu xa, hiểm độc nhưng quản lao tù vẫn yêu dòng đẹp, biết trọng người tài, thiên lương đấy thật vô cộng lớn lớn. Viên quản ngục đã vượt thoát ra khỏi nghề nghiệp của mình, đối diện sở hữu Huấn Cao là kẻ tri kỉ mang người nghệ sĩ.
gia su nhan van tphcm thấy rằng trong gian phòng tối chật hẹp, ẩm ướt, nơi từ trước đến nay chỉ sở hữu tội ác ngự trị, mang một ánh sáng duy nhất của ngọc đuốc bốc lên, ba con người xích lại gần nhau. Huấn Cao trong phong thái “cổ đeo gong, chân vướng xiềng”. Quản ngục tù “khúm núm chứa những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ trên phiến lụa óng”. Điều kì lạ: “Ngục quan cảm động, vái người tù 1 cái”. Có những cáu cúi đầu khiến người ta rẻ hèn đi nhưng lại mang các loại cúi đầu làm cho con người trở thành cáo quý hơn, lớn lao hơn. Cái cúi đầu của quản ngục tù là sự tắt thở phục trước mẫu đẹp và thiên lương. Cái cúi đầu ấy cũng như chiếc cúi đầu trước hoa mai của Cao Chu Thần:
“Nhất sinh đê thủ bái mai hoa”
(Cả đời chỉ cúi đầu trước vẻ đẹp của hoa mai)
Vị thế của nhân vật hoàn toàn thay đổi. Đó là sự chiến thắng của tài hoa và khí phách – “Cái đẹp đã đăng quang quẻ và cứu vớt con người.” (Đôxtôiepxki). Có thể nhắc viên quản ngục tù như 1 sự hóa thân của Nguyễn Tuân. Cái tình của viên quản lao tù và dòng tài của Huấn Cao là một nét trong thuyết lí nhân sinh mà Nguyễn Tuân luôn tâm niệm.
Gia sư môn văn tại tphcm nhìn chung thì nghệ thuật khắc họa nhân vật của Nguyễn Tuân thật đặc sắc, tạo buộc phải bức tranh đầy kịch tính với ngôn ngữ khỏe khoắn, gân gước, li kì. Phong phương pháp Nguyễn Tuân gắn liền có chữ “ngông” nhưng trong “Chữ người tử tù” ấy còn là thiên lương trong sáng. Nói như Vũ Ngọc Phan, giá trị của tác phẩm “gần đạt đến sự hoàn mĩ”.
Trung tâm gia sư Biên Hòa thấy rằng “Quản ngục” đã báo hiệu cho ta biết về nghề nghiệp của nhân vật. Đó là người giám sát tù hãm nhân, đại diện cho triều đình, phe đối lập có người anh hùng tài ba nhưng ko gặp thời. Sống giữa lũ tàn ác, bạo ngược, viên quản lao tù này “là một thanh âm chen vào giữa 1 bản đàn mà âm luật đều hỗn loạn, xô bồ…”
làm gia sư tại biên hòa nhận ra rằng viên quản lao tù là người biết biệt nhỡn liên tài, là người tốt giữa không gian quay quắt, lừa lọc. Khi nhận được công văn mang kẻ tử phạm nhân trại giam và kẻ đó là Huấn Cao – một người mang tài viết chữ đẹp, lại có tài bẻ khóa, văn võ đều toàn tài cả. Người đọc tưởng rằng sẽ được xem những màn tra tấn dã man, nhưng ko thái độ của quản ngục tù là sự trầm trồ, thán phục 1 lẻ tử tù: “Tôi nghe ngờ ngợ Huấn Cao? Hay là cái người ở vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp đấy không?” Khi biết mình nắm trong tay sinh mệnh của Huấn Cao, ông đã trải qua sự đấu tranh tư tưởng gay gắt: “ngục quan băn khoăn ngồi bóp thái dương”. Và cuối cùng, quản lao tù đã tìm đứng về phía của mẫu đẹp và loại thiện. Sống trong cảng tầy lao nhưng quản lao tù vẫn giữ được thiên lương trong sáng: “một kẻ biết tiếc, biết trọng người sở hữu tài, hẳn không cần là kẻ xấu hay là kẻ vô tình.”
Trung tâm gia sư ở Dĩ An Bình Dương cho rằng Ngục quan là người biết yêu mẫu đẹp, có tấm lòng lương thiện. Cả đời ông chỉ ước ao “treo ở nhà riêng mình một đôi câu đối do tay ông Huấn Cao viết”. Mặc dù bị Huấn Cao khinh bạc, sỉ nhục: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn một điều. Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây.” Viên quản ngục lễ phép lui ra sở hữu thái độ cung kính: “Xin lĩnh ý”. Hiểu được tấm lòng của quản ngục, Huấn Cao nghĩ: “Ta cảm tấm lòng biệt nhỡn liên tài. Thiếu chút nữa ta đã phụ 1 tấm lòng trong thiên hạ.” Sống giữa thế giới xấu xa, hiểm độc nhưng quản lao tù vẫn yêu dòng đẹp, biết trọng người tài, thiên lương đấy thật vô cộng lớn lớn. Viên quản ngục đã vượt thoát ra khỏi nghề nghiệp của mình, đối diện sở hữu Huấn Cao là kẻ tri kỉ mang người nghệ sĩ.
gia su nhan van tphcm thấy rằng trong gian phòng tối chật hẹp, ẩm ướt, nơi từ trước đến nay chỉ sở hữu tội ác ngự trị, mang một ánh sáng duy nhất của ngọc đuốc bốc lên, ba con người xích lại gần nhau. Huấn Cao trong phong thái “cổ đeo gong, chân vướng xiềng”. Quản ngục tù “khúm núm chứa những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ trên phiến lụa óng”. Điều kì lạ: “Ngục quan cảm động, vái người tù 1 cái”. Có những cáu cúi đầu khiến người ta rẻ hèn đi nhưng lại mang các loại cúi đầu làm cho con người trở thành cáo quý hơn, lớn lao hơn. Cái cúi đầu của quản ngục tù là sự tắt thở phục trước mẫu đẹp và thiên lương. Cái cúi đầu ấy cũng như chiếc cúi đầu trước hoa mai của Cao Chu Thần:
“Nhất sinh đê thủ bái mai hoa”
(Cả đời chỉ cúi đầu trước vẻ đẹp của hoa mai)
Vị thế của nhân vật hoàn toàn thay đổi. Đó là sự chiến thắng của tài hoa và khí phách – “Cái đẹp đã đăng quang quẻ và cứu vớt con người.” (Đôxtôiepxki). Có thể nhắc viên quản ngục tù như 1 sự hóa thân của Nguyễn Tuân. Cái tình của viên quản lao tù và dòng tài của Huấn Cao là một nét trong thuyết lí nhân sinh mà Nguyễn Tuân luôn tâm niệm.
Gia sư môn văn tại tphcm nhìn chung thì nghệ thuật khắc họa nhân vật của Nguyễn Tuân thật đặc sắc, tạo buộc phải bức tranh đầy kịch tính với ngôn ngữ khỏe khoắn, gân gước, li kì. Phong phương pháp Nguyễn Tuân gắn liền có chữ “ngông” nhưng trong “Chữ người tử tù” ấy còn là thiên lương trong sáng. Nói như Vũ Ngọc Phan, giá trị của tác phẩm “gần đạt đến sự hoàn mĩ”.