Gia sư ở Biên Hòa giới thiệu nghệ sĩ Nguyễn Tuân
gia sư dạy kèm tại nhà thấy rằng Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn, một nghệ sĩ “suốt đời đi tìm cái đẹp”. Nguyễn Tuân (1910-1987) sinh ra trong một gia đình nhà Nho khi Hán học đã tàn, quê ở làng Mọc, nay thuộc quận Thanh Xuân Hà Nội. Nhắc đến Nguyễn Tuân, người ta nhớ đến hình ảnh của một nhà trí thức giàu lòng yêu nước, có tinh thần dân tộc, có ý thức cá nhân phát triển cao, thích cuộc sống tự do, phóng túng. Ông còn là một con người rất mực tài hoa, uyên bác và là một nhà văn biết quý trọng nghề nghiệp của mình. Điểm nổi bật trong phong cách văn Nguyễn Tuân là sự tài hoa, uyên bác và độc đáo. Nguyễn Tuân thường khám phá, miêu tả sự vật và con người ở phương diện văn hóa-mĩ thuật, tài hoa- nghệ sĩ; sử dụng kiến thức nhiều ngành nghệ thuật để sáng tạo hình tượng văn chương. Ông thường có cảm hứng đặc biệt trước những tính cách phi thường, những cảm giác mãnh liệt, gây ấn tượng đậm nét như thiên nhiên kì vĩ hoặc con người tài năng. Là nhà văn có cảm xúc tinh tế, phong cách phóng khoáng nên ông rất thành công ở thể loại tùy bút và đặc biệt là rất tài năng trong việc sử dụng ngôn ngữ một cách sáng tạo, độc đáo.
Gia sư ở Biên Hòa chia sẻ tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Tuân
Ông có nhiều tác phẩm nổi bật và tiêu biểu phải kể đến như: Ngọn đèn dầu lạc (1939); Vang bóng một thời (1940); Chiếc lư đồng mắt cua (1941); Tàn đèn dầu lạc (1941); Một chuyến đi (1938); Tùy bút (1941); Thiếu quê hương (1940); Tóc chị Hoài (1943); Tùy bút II (1943); Nguyễn (1945); Chùa Đàn (1946); Đường vui (1949); Tình chiến dịch (1950); Thắng càn (1953); Chú Giao làng Seo (1953); Đi thăm Trung Hoa (1955); Tùy bút kháng chiến (1955); Tùy bút kháng chiến và hòa bình (1956); Truyện một cái thuyền đất (1958); Tùy bút Sông Đà (1960); Hà Nội ta đánh Mỹ giỏi (1972); Ký (1976); Tuyển tập Nguyễn Tuân (tập I: 1981); Cảnh sắc và hương vị đất nước (1988); Tú XươngYêu ngôn (2000, sau khi mất); Ký Cô Tô(1965)…Những tác phẩm này là bức tranh chân thực phản ánh sâu sắc phong cách sáng tạo nghệ thuật của nhà thơ họ Nguyễn.
Gia sư ở Biên Hòa cho rằng “Người lái đò sông Đà” là bài tùy bút được in trong tập “Sông Đà” (1960). Đây là thành quả nghệ thuật đẹp đẽ mà Nguyễn Tuân đã thu hoạch được trong chuyến đi thực tế tới miền Tây Bắc rộng lớn, xa xôi năm 1958. Tác phẩm là sự hội ngộ, gặp gỡ giữa yêu cầu của đất nước và khát vọng trong chính tâm hồn nghệ sĩ Nguyễn Tuân: khao khát xê dịch và tìm kiếm vẻ đẹp của thiên nhiên, vẻ đẹp tâm hồn con người lao động và chiến đấu trên miền núi sông hùng vĩ, thơ mộng mà ông gọi là “thứ vàng mười đã qua thử lửa”.
Gia sư Trí Đức Biên Hòa thấy rằng Trước khi sông Đà trở thành “dòng sông ánh sáng”, nguồn cảm hứng cho thơ, nhạc, họa… thì con sông ấy đã tuôn chảy trên những trang văn của Nguyễn Tuân. Tài năng, phong cách nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân đã biến dòng sông ấy trở nên hấp dẫn, gợi cảm cho người đọc. Nguyễn Tuân là người rất mực tài hoa. Nhà văn đòi hỏi mỗi trang viết phải thật sự nghệ thuật và độc đáo.Đến với sông Đà, dường như Nguyễn Tuân đã gặp được điều tâm đắc, mảnh đất tốt để ngòi bút của ông tung hoành bởi con sông đó mang một cá tính độc đáo:
Chúng thủy giai đông tẩu
Đà giang độc bắc lưu
(Mọi con sông đều chảy về đông
Chỉ có sông Đà theo hướng bắc)
(Nguyễn Quang Bích)
Gia sư Trí Đức Biên Hòa thấy rằng Trước khi sông Đà trở thành “dòng sông ánh sáng”, nguồn cảm hứng cho thơ, nhạc, họa… thì con sông ấy đã tuôn chảy trên những trang văn của Nguyễn Tuân. Tài năng, phong cách nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân đã biến dòng sông ấy trở nên hấp dẫn, gợi cảm cho người đọc. Nguyễn Tuân là người rất mực tài hoa. Nhà văn đòi hỏi mỗi trang viết phải thật sự nghệ thuật và độc đáo.Đến với sông Đà, dường như Nguyễn Tuân đã gặp được điều tâm đắc, mảnh đất tốt để ngòi bút của ông tung hoành bởi con sông đó mang một cá tính độc đáo:
Chúng thủy giai đông tẩu
Đà giang độc bắc lưu
(Mọi con sông đều chảy về đông
Chỉ có sông Đà theo hướng bắc)
(Nguyễn Quang Bích)
Gia sư ở Biên Hòa nhận thấy một nhà văn cá tính gặp gỡ một con sông cá tính, kết quả là làm nên trang tùy bút đặc biệt
Gia sư Biên Hòa cho rằng “Người lái đò sông Đà” là một áng văn đẹp được viết nên từ tình yêu đất nước say đắm, thiết tha của một con người muốn dùng văn chương để ca ngợi vẻ đẹp vừa kì vĩ, hào hùng, vừa trữ tình, thơ mộng của nhiên nhiên và nhất là của con người lao động bình dị ở miền Tây Bắc. Tác phẩm được viết bằng thể tùy bút, sở trường của Nguyễn Tuân. Đây vốn là thể kí nhưng đậm chất trữ tình, mang dấu ấn riêng của Nguyễn. Tác phẩm còn cho thấy công phu lao động nghệ thuật khó nhọc, cùng sự tài hoa, uyên bác của người nghệ sĩ Nguyễn Tuân trong việc dùng chữ nghĩa để tái tạo những kì công của tạo hóa và những kì tích lao động của con người.
xem thêm: http://giasutriduc.weebly.com/
xem thêm: http://giasutriduc.weebly.com/