cảm nhận thân phận người phụ nữ qua bài tự tình
gia sư tại nhà tphcm thấy rằng thân phận người nữ giới trong xã hội phong kiến luôn là một đề tài được rất đa dạng ngòi bút hướng tới, bởi đặt vào quá trình xã hội khi bấy giờ, các người đàn bà họ không có tiếng nói, họ bị áp bức về cả thể xác lẫn tinh thần. Hiểu cho số phận thương cảm đó, Hồ Xuân Hương – là 1 người thông minh, xinh đẹp, cá tính, đã lên tiếng để đòi lại quyền lợi cho người đàn bà kể chung và cho cả chính bản thân bà – một người long đong trong con đường tình duyên. “Tự tình” (bài 2) là một trong các tác phẩm tiêu biểu của bà, là một trong các lời bộc bạch, tâm tư đầy sâu dung nhan và đầy giá trị.
Bài thơ là bài hai trong chùm ba bài thơ Tự tình, là tiếng kể bi cảm mang số phận của chính mình, của những người đàn bà mang căn số lận đận, éo le. Bằng thể thơ Thất ngôn bát cú Đường luật, Hồ Xuân Hương như đã gửi gắm tâm sự với người đọc một bí quyết siêu chân tình và đầy mãnh liệt.
trung tâm gia sư tại biên hòa thấy mở đầu bài thơ là hình ảnh người phụ nữ trong đêm khuya vắng lặng:
Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn
Trơ mẫu hồng nhan có nước non
Thời gian được nhấn mạnh là vào khi “đêm khuya”, đây là khoảng thời gian con người dễ chìm vào các cung bậc cảm xúc khác nhau. Đặc biệt, tác fake còn nhấn mạnh không gian của bức tranh này là “nước non”. Một khoảng không gian rộng lớn bao la, còn nhân vật trữ tình lại nhỏ bé, lại cô đơn. Điểm cho bức tranh này ấy là âm thanh từ đằng xa vọng lại “văng vẳng”, đấy là âm thanh của tiếng trống canh, nhưng ko bắt buộc là từng tiếng trống bình thường, mà nhân vật trữ tình lại nghe tiếng trống đang dập dồn từ đằng xa vọng lại. Đó với bắt buộc thực thụ là âm thanh của tiếng trống, hay là âm thanh của tiếng lòng nhân vật trữ tình khi mà tâm trang đang rối bời, đang trơ trọi. Sự trơ trọi đấy chính là sự trơ ra, phô bày ra. Nhưng là loại gì trơ ra? Câu thơ như nhấn vào sự đau xót của thân phận người phụ nữ khi bấy giờ, trong lúc “hồng nhan” là kể về vẻ đẹp của người phụ nữ, đáng ra vẻ đẹp đó phải được nâng niu, trân trọng. Nhưng không, từ “cái” đã làm cho “hồng nhan” bị vùi dập, bị mỉa mai đến chua xót. Chính sự tài ba trong việc đảo ngữ, đưa từ “trơ” lên đầu câu hài hòa có nhịp thơ 1/3/3 đã nhấn mạnh sự bẽ bàng, lẻ loi tủi hổ của nhân vật trữ tình.
tuyển gia sư dạy kèm tại nhà biên hòa thấy rằng mỗi lúc buồn, chúng ta luôn tìm mọi cách sắm bí quyết để làm cho tan loại buồn đó. Nhân vật trữ tình cũng vậy:
Chén rượu hương đưa say lại tỉnh
Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
Rượu là đồ vật khiến cho người ta say, mà lúc say thì sở hữu lẽ sẽ không nhớ đến cái hiện thực phũ phàng nữa. Nhưng lạ thay, nhân vật trữ tình uống rượu, nhưng “hương đưa say lại tỉnh”, càng uống lại càng tỉnh, phải chăng chính cái hiện thực quá tàn tệ của xã hội phong kiến mà rượu cũng chẳng thể khiến cho họ say được. Và đương nhiên, càng thức giấc lại càng thêm ăn nhằm nỗi đau của số phận, của cuộc đời. Rượu ko thể làm cho họ quên đi loại đau, ngay lập tức nhân vật trữ tình sắm đến trăng. Từ xưa đên nay, trăng luôn là biểu trưng của mẫu đẹp, của các ước mơ và khát vọng. Nhưng trăng xuất hiện trong bài thơ này như là một người bạn tâm giao có nhân vật trữ tình. Người bạn này làm nhân vật trữ tình lại càng đau xót hơn, bằng bí quyết kể ẩn dụ, hình ảnh vầng trăng đã bóng xế nhưng lại khuyết chưa tròn. Hình ảnh này mang sự đồng cảm sở hữu căn số của nhân vật trữ tình, tuổi thanh xuân của người con gái đã qua đi nhưng tơ duyên vẫn còn lận đận.
trung tâm gia sư bách khoa bình dương thấy nhân vật trữ tình đã chọn cách để vùng lên, để vượt qua số phận của mình:
Xiên ngang mặt đất rêu từng đám
Đâm toạc chân trời đá mấy hòn
Đến hai câu thơ này, người đọc thấy rõ ko còn sự buồn bã, sự thất vọng tới chua xót nữa. Giọng điệu của hai câu thơ này làm cho chúng ta cũng buộc phải sôi sục theo khi tác giả tiêu dùng những động từ mạnh như “xiên ngang”, “đâm toạc” cùng mang giải pháp đảo ngữ để nhấn mạnh hành động của nhân vật trữ tình. Rêu thì làm sao với thể cứng cáp dể xiên ngang được mặt đất. Vài hòn đá cỏn con thì không thể đâm toạc được chân mây. Cách kể này đã tạo lên 1 bức tranh thiên nhiên đầy mãnh liệt, đầy nhựa sống và ẩn đằng sau đấy là tâm cảnh đầy phẫn uất của nhân vật trữ tình khi quyết phản kháng lại số phận. Có lẽ chính những câu thơ này mà phần nào toàn bộ người thường hay đánh giá Hồ Xuân Hương là 1 người phụ nữ đầy phong cách và mạnh mẽ, ko chịu khuất phục trước số phận.
Nhưng dù có mạnh mẽ, dù mang quyết liệt bao nhiêu đi nữa thì dòng hiện thực xã hội đầy bất công lại khiến cho cho nhân vật trữ tình thức tỉnh. Người phụ nữ đấy sở hữu thể chống lại xã hội, với thể chống lại số mệnh nhưng lại ko thể nào chống lại chiếc quy luật bất biến của thời gian:
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại
Mảnh tình san sẻ tí con con
lop moi gia su thang long thấy rằng trong thơ văn mấy ai lại tiêu dùng từ “ngán”, ngán là ngán ngẩm, là chán chường. Vậy nhân vật trữ tình ngán gì ? Đó chính là thời gian, là tuổi xuân. Có lẽ đây không chỉ là cái ngán của nhân vật trữ tình mà đa số tác cả nữ giới đều lo sợ cho dòng tuổi xuân của mình. Rõ ràng chúng ta đều biết mẫu quy luật tuần hoàn của thời gian, của mùa xuân. Xuân đi rồi xuân lại quay trở lại với con người. Nhưng, tuổi xuân của người con gái thì một đi không trở lại. Điều này chúng ta với thể bắt gặp trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu :
Xuân đang tới, tức thị xuân đang qua,
Xuân còn non, tức thị xuân sẽ già,
Mà xuân hết, tức là tôi cũng mất.
Sự ý thức về quy luật của thời kì khiến cho nhân vật trữ tình chẳng còn muốn mạnh mẽ, vùng lên nữa khi mọi đồ vật đều chống đối lại. Tuổi xuân ko thể níu giữ, đã vậy còn ngao ngán, còn ngán ngẩm hơn khi mà “mảnh tình” đã ít, đã mong manh lại còn buộc phải “san sẻ” thành “tí con con”. Chính những hủ tục của xã hội phong kiến về “trọng nam khinh nữ”, lúc mà 1 người chồng mang thể lấy nhiều vợ đã vô tình làm cho người đàn bà bị mất quyền hạnh phúc, chỉ còn lại sự xót xa tột cùng.
Gia sư uy tín ở tphcm thấy bằng việc sử dụng những hình ảnh gợi cảm, tiếng nói bình dị và nghệ thuật tả cảnh ngụ tình. Tác kém chất lượng đã giãi tỏ thân phận của người đàn bà mang những cung bậc cảm xúc, đặc trưng là khát vọng có được hạnh phúc, khát vọng sống mãnh liệt. Chính vì vậy, Hồ Xuân Hương đã “chạm” đến sự rung cảm của người đọc dành cho thân phận của người phụ nữ, họ thật đáng trân trọng và ngợi ca.
Bài thơ là bài hai trong chùm ba bài thơ Tự tình, là tiếng kể bi cảm mang số phận của chính mình, của những người đàn bà mang căn số lận đận, éo le. Bằng thể thơ Thất ngôn bát cú Đường luật, Hồ Xuân Hương như đã gửi gắm tâm sự với người đọc một bí quyết siêu chân tình và đầy mãnh liệt.
trung tâm gia sư tại biên hòa thấy mở đầu bài thơ là hình ảnh người phụ nữ trong đêm khuya vắng lặng:
Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn
Trơ mẫu hồng nhan có nước non
Thời gian được nhấn mạnh là vào khi “đêm khuya”, đây là khoảng thời gian con người dễ chìm vào các cung bậc cảm xúc khác nhau. Đặc biệt, tác fake còn nhấn mạnh không gian của bức tranh này là “nước non”. Một khoảng không gian rộng lớn bao la, còn nhân vật trữ tình lại nhỏ bé, lại cô đơn. Điểm cho bức tranh này ấy là âm thanh từ đằng xa vọng lại “văng vẳng”, đấy là âm thanh của tiếng trống canh, nhưng ko bắt buộc là từng tiếng trống bình thường, mà nhân vật trữ tình lại nghe tiếng trống đang dập dồn từ đằng xa vọng lại. Đó với bắt buộc thực thụ là âm thanh của tiếng trống, hay là âm thanh của tiếng lòng nhân vật trữ tình khi mà tâm trang đang rối bời, đang trơ trọi. Sự trơ trọi đấy chính là sự trơ ra, phô bày ra. Nhưng là loại gì trơ ra? Câu thơ như nhấn vào sự đau xót của thân phận người phụ nữ khi bấy giờ, trong lúc “hồng nhan” là kể về vẻ đẹp của người phụ nữ, đáng ra vẻ đẹp đó phải được nâng niu, trân trọng. Nhưng không, từ “cái” đã làm cho “hồng nhan” bị vùi dập, bị mỉa mai đến chua xót. Chính sự tài ba trong việc đảo ngữ, đưa từ “trơ” lên đầu câu hài hòa có nhịp thơ 1/3/3 đã nhấn mạnh sự bẽ bàng, lẻ loi tủi hổ của nhân vật trữ tình.
tuyển gia sư dạy kèm tại nhà biên hòa thấy rằng mỗi lúc buồn, chúng ta luôn tìm mọi cách sắm bí quyết để làm cho tan loại buồn đó. Nhân vật trữ tình cũng vậy:
Chén rượu hương đưa say lại tỉnh
Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
Rượu là đồ vật khiến cho người ta say, mà lúc say thì sở hữu lẽ sẽ không nhớ đến cái hiện thực phũ phàng nữa. Nhưng lạ thay, nhân vật trữ tình uống rượu, nhưng “hương đưa say lại tỉnh”, càng uống lại càng tỉnh, phải chăng chính cái hiện thực quá tàn tệ của xã hội phong kiến mà rượu cũng chẳng thể khiến cho họ say được. Và đương nhiên, càng thức giấc lại càng thêm ăn nhằm nỗi đau của số phận, của cuộc đời. Rượu ko thể làm cho họ quên đi loại đau, ngay lập tức nhân vật trữ tình sắm đến trăng. Từ xưa đên nay, trăng luôn là biểu trưng của mẫu đẹp, của các ước mơ và khát vọng. Nhưng trăng xuất hiện trong bài thơ này như là một người bạn tâm giao có nhân vật trữ tình. Người bạn này làm nhân vật trữ tình lại càng đau xót hơn, bằng bí quyết kể ẩn dụ, hình ảnh vầng trăng đã bóng xế nhưng lại khuyết chưa tròn. Hình ảnh này mang sự đồng cảm sở hữu căn số của nhân vật trữ tình, tuổi thanh xuân của người con gái đã qua đi nhưng tơ duyên vẫn còn lận đận.
trung tâm gia sư bách khoa bình dương thấy nhân vật trữ tình đã chọn cách để vùng lên, để vượt qua số phận của mình:
Xiên ngang mặt đất rêu từng đám
Đâm toạc chân trời đá mấy hòn
Đến hai câu thơ này, người đọc thấy rõ ko còn sự buồn bã, sự thất vọng tới chua xót nữa. Giọng điệu của hai câu thơ này làm cho chúng ta cũng buộc phải sôi sục theo khi tác giả tiêu dùng những động từ mạnh như “xiên ngang”, “đâm toạc” cùng mang giải pháp đảo ngữ để nhấn mạnh hành động của nhân vật trữ tình. Rêu thì làm sao với thể cứng cáp dể xiên ngang được mặt đất. Vài hòn đá cỏn con thì không thể đâm toạc được chân mây. Cách kể này đã tạo lên 1 bức tranh thiên nhiên đầy mãnh liệt, đầy nhựa sống và ẩn đằng sau đấy là tâm cảnh đầy phẫn uất của nhân vật trữ tình khi quyết phản kháng lại số phận. Có lẽ chính những câu thơ này mà phần nào toàn bộ người thường hay đánh giá Hồ Xuân Hương là 1 người phụ nữ đầy phong cách và mạnh mẽ, ko chịu khuất phục trước số phận.
Nhưng dù có mạnh mẽ, dù mang quyết liệt bao nhiêu đi nữa thì dòng hiện thực xã hội đầy bất công lại khiến cho cho nhân vật trữ tình thức tỉnh. Người phụ nữ đấy sở hữu thể chống lại xã hội, với thể chống lại số mệnh nhưng lại ko thể nào chống lại chiếc quy luật bất biến của thời gian:
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại
Mảnh tình san sẻ tí con con
lop moi gia su thang long thấy rằng trong thơ văn mấy ai lại tiêu dùng từ “ngán”, ngán là ngán ngẩm, là chán chường. Vậy nhân vật trữ tình ngán gì ? Đó chính là thời gian, là tuổi xuân. Có lẽ đây không chỉ là cái ngán của nhân vật trữ tình mà đa số tác cả nữ giới đều lo sợ cho dòng tuổi xuân của mình. Rõ ràng chúng ta đều biết mẫu quy luật tuần hoàn của thời gian, của mùa xuân. Xuân đi rồi xuân lại quay trở lại với con người. Nhưng, tuổi xuân của người con gái thì một đi không trở lại. Điều này chúng ta với thể bắt gặp trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu :
Xuân đang tới, tức thị xuân đang qua,
Xuân còn non, tức thị xuân sẽ già,
Mà xuân hết, tức là tôi cũng mất.
Sự ý thức về quy luật của thời kì khiến cho nhân vật trữ tình chẳng còn muốn mạnh mẽ, vùng lên nữa khi mọi đồ vật đều chống đối lại. Tuổi xuân ko thể níu giữ, đã vậy còn ngao ngán, còn ngán ngẩm hơn khi mà “mảnh tình” đã ít, đã mong manh lại còn buộc phải “san sẻ” thành “tí con con”. Chính những hủ tục của xã hội phong kiến về “trọng nam khinh nữ”, lúc mà 1 người chồng mang thể lấy nhiều vợ đã vô tình làm cho người đàn bà bị mất quyền hạnh phúc, chỉ còn lại sự xót xa tột cùng.
Gia sư uy tín ở tphcm thấy bằng việc sử dụng những hình ảnh gợi cảm, tiếng nói bình dị và nghệ thuật tả cảnh ngụ tình. Tác kém chất lượng đã giãi tỏ thân phận của người đàn bà mang những cung bậc cảm xúc, đặc trưng là khát vọng có được hạnh phúc, khát vọng sống mãnh liệt. Chính vì vậy, Hồ Xuân Hương đã “chạm” đến sự rung cảm của người đọc dành cho thân phận của người phụ nữ, họ thật đáng trân trọng và ngợi ca.