cảm nhận về bài thơ câu cá mùa thu
trung tâm gia sư tphcm nhận thấy câu cá mùa thu là một trong ba bài thơ thu: Thu ẩm, thu vịnh, thu điếu nổi tiếng của nhà thơ Nguyễn Khuyến. Ông là 1 nhà Nho sở hữu tài, mang cốt phương pháp thanh cao, với lòng yêu nước thương dân vô bến bờ nhưng lại bất lực trước thời cuộc. Nguyễn Khuyến sáng tác ở nhiều thể loại thơ, văn, câu đối nhưng thành công hơn cả là ở mảng thơ chữ Nôm và thơ chữ Hán. Chùm thơ thu của Nguyễn Khuyến được độc giả hưởng ứng nhiệt tình trong đó bài thơ “Câu cá mùa thu” được đưa vào chương trình giảng dạy bậc trung học phổ biến vì các vẻ đẹp về cả nội dung lẫn nghệ thuật của bài thơ.
Không bắt buộc trùng hợp mà Nguyễn Khuyến được mệnh danh là “nhà thơ của làng cảnh Việt Nam”. Ông sáng tác phổ biến và bài thơ nào cũng cực kì đặc sắc. Trong bài thơ “câu cá mùa thu”, tác giả đã vẽ ra trước mắt chúng ta 1 khung cảnh làng quê Bắc Bộ tiêu biểu vào mùa thu sở hữu các hình ảnh ao tù, đường làng, bờ tre, ngõ xóm, cùng mang tấm lòng yêu nước, thương dân nhưng lại bất lực trước thời cuộc, chỉ biết gửi gắm xuất sắc và hàn huyên vào các sáng tác của mình.
“ Ao thu lạnh lẽo nước trong veo
Một loại thuyền câu bé tẻo teo”
Gia sư tại Biên Hòa Đồng Nai thấy mở màn bài thơ là hai hình ảnh sóng đôi có nhau, thuyền và nước. Lạ kì là hai sự vật này lại hợp nhau 1 phương pháp đẹp đẽ. Một cái ao lạnh lẽo trong tiết trời vào thu, một mẫu thuyền nhỏ bé trôi yên ổn giữa ao thu. Cảnh vật được nhìn từ xa đến gần, từ to đến bé, từ tĩnh đến động. Có thể thấy rõ điểm nhìn ở đây là từ thuyền câu mà nhìn ra ao, nhìn lên bầu trời, nhìn đến ngõ vắng và lại nhìn lại ao thu. Hình ảnh thơ cân đối, hài hòa và sở hữu nét đặc thù của vùng nông thôn xưa.
“ Sóng biếc theo làn khá gợn tí
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo”
Một tổ hợp những tiếng động khẽ khàng tới mức trường hợp lòng người chỉ phải một chút xáo động thôi cũng không thể nghe được, 1 chiếc ao tĩnh yên tới thế cũng sở hữu thể nhìn thấy gợn sóng nhỏ dưới mặt ao, một cái lá nhẹ thênh mà tác nhái cũng với thể nghe được tiếng nó đung đưa tương hỗ trước lúc về có đất mẹ. Những màu sắc đặc thù của mùa thu được tái tạo hoàn chỉnh có ao thu xanh biếc và lá vàng rơi.
“Tầng mây lơ lửng, trời xanh ngắt
Ngõ trúc nói quanh nói quẩn co, khách vắng teo”
Gia Sư Tiểu học Tại Biên Hòa cho rằng tới câu thơ này ta vẫn với thể thấy được màu xanh của trời, xanh ngắt một màu, mây trắng lững thững trôi, hệt như loại dáng vẻ chây lười của cảnh vật trong tiết trời thu có tất cả sự dịu dàng của thời tiết, làm cho cho cảnh vật cũng cũng theo đó mà lười biếng đôu chút, nhờ vậy mà tâm trạng con người dường như cũng nhẹ lại. Không còn dòng ánh nắng gắt gao của mùa hè tháng 6, cũng chưa tới loại mưa lạnh của mùa đông buốt giá. Mọi vật như đang chững lại, lờ lừng thong thả. Cảnh vật lúc này cũng vắng vẻ, điển hình là câu ngõ trúc quanh quéo co, khách vắng teo. Cho thấy được sự tĩnh im gần như tuyệt đối của ko gian, hay bởi Nguyễn Khuyến đã mua một cuộc sống ở ẩn không màng sự đời bắt buộc các người trước kia từng xem là bạn bè cũng không còn thắm thiết gì có việc đến thăm ông? Điều đấy ta không thể hay biết, chỉ biết 1 điều rằng khung cảnh giờ đây vô cùng thanh bình. Và ta cũng biết thêm một điều rằng dù cảnh vật thái bình nhưng lòng người sở hữu lẽ ko thể bình yên:
“Tựa gối ấp ủ cần lâu chẳng được
Cá đâu đớp động dưới chân bèo”
Gia sư Tri Thức Bình Dương thấy Tác giả rõ ràng là đang ngồi câu cá, nhưng ta mang thể thấy rằng tâm trí của tác nhái tuồng như không hoàn toàn đặt ở phải câu, bởi câu thơ cá đâu đớp động dưới chân bèo đã chứng tỏ rằng ao có cá, nhưng lòng người không lưu ý phải cũng khó có thể câu được. Lòng Nguyễn Khuyến nghĩ gì chắc sở hữu lẽ ai cũng biết. Trái tim, khối óc của ông đau đáu một nỗi niềm có đất nước, dân tộc nhưng bất lực. Vì bất lực phải mới sinh ra bi kịch, và dây cũng là thảm kịch chung của các nhà Nho yêu nước thời bấy giờ.
gia su nhan van binh thanh thấy rằng bài thơ “câu cá mùa thu” đã cho chúng ta cảm nhận được sự bình dị và độc đáo của cảnh làng quê Bắc Bộ, qua đấy chũng ta cũng sở hữu thể cảm nhận được lòng yêu nước luôn thường trực của Nguyễn Khuyến.
Không bắt buộc trùng hợp mà Nguyễn Khuyến được mệnh danh là “nhà thơ của làng cảnh Việt Nam”. Ông sáng tác phổ biến và bài thơ nào cũng cực kì đặc sắc. Trong bài thơ “câu cá mùa thu”, tác giả đã vẽ ra trước mắt chúng ta 1 khung cảnh làng quê Bắc Bộ tiêu biểu vào mùa thu sở hữu các hình ảnh ao tù, đường làng, bờ tre, ngõ xóm, cùng mang tấm lòng yêu nước, thương dân nhưng lại bất lực trước thời cuộc, chỉ biết gửi gắm xuất sắc và hàn huyên vào các sáng tác của mình.
“ Ao thu lạnh lẽo nước trong veo
Một loại thuyền câu bé tẻo teo”
Gia sư tại Biên Hòa Đồng Nai thấy mở màn bài thơ là hai hình ảnh sóng đôi có nhau, thuyền và nước. Lạ kì là hai sự vật này lại hợp nhau 1 phương pháp đẹp đẽ. Một cái ao lạnh lẽo trong tiết trời vào thu, một mẫu thuyền nhỏ bé trôi yên ổn giữa ao thu. Cảnh vật được nhìn từ xa đến gần, từ to đến bé, từ tĩnh đến động. Có thể thấy rõ điểm nhìn ở đây là từ thuyền câu mà nhìn ra ao, nhìn lên bầu trời, nhìn đến ngõ vắng và lại nhìn lại ao thu. Hình ảnh thơ cân đối, hài hòa và sở hữu nét đặc thù của vùng nông thôn xưa.
“ Sóng biếc theo làn khá gợn tí
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo”
Một tổ hợp những tiếng động khẽ khàng tới mức trường hợp lòng người chỉ phải một chút xáo động thôi cũng không thể nghe được, 1 chiếc ao tĩnh yên tới thế cũng sở hữu thể nhìn thấy gợn sóng nhỏ dưới mặt ao, một cái lá nhẹ thênh mà tác nhái cũng với thể nghe được tiếng nó đung đưa tương hỗ trước lúc về có đất mẹ. Những màu sắc đặc thù của mùa thu được tái tạo hoàn chỉnh có ao thu xanh biếc và lá vàng rơi.
“Tầng mây lơ lửng, trời xanh ngắt
Ngõ trúc nói quanh nói quẩn co, khách vắng teo”
Gia Sư Tiểu học Tại Biên Hòa cho rằng tới câu thơ này ta vẫn với thể thấy được màu xanh của trời, xanh ngắt một màu, mây trắng lững thững trôi, hệt như loại dáng vẻ chây lười của cảnh vật trong tiết trời thu có tất cả sự dịu dàng của thời tiết, làm cho cho cảnh vật cũng cũng theo đó mà lười biếng đôu chút, nhờ vậy mà tâm trạng con người dường như cũng nhẹ lại. Không còn dòng ánh nắng gắt gao của mùa hè tháng 6, cũng chưa tới loại mưa lạnh của mùa đông buốt giá. Mọi vật như đang chững lại, lờ lừng thong thả. Cảnh vật lúc này cũng vắng vẻ, điển hình là câu ngõ trúc quanh quéo co, khách vắng teo. Cho thấy được sự tĩnh im gần như tuyệt đối của ko gian, hay bởi Nguyễn Khuyến đã mua một cuộc sống ở ẩn không màng sự đời bắt buộc các người trước kia từng xem là bạn bè cũng không còn thắm thiết gì có việc đến thăm ông? Điều đấy ta không thể hay biết, chỉ biết 1 điều rằng khung cảnh giờ đây vô cùng thanh bình. Và ta cũng biết thêm một điều rằng dù cảnh vật thái bình nhưng lòng người sở hữu lẽ ko thể bình yên:
“Tựa gối ấp ủ cần lâu chẳng được
Cá đâu đớp động dưới chân bèo”
Gia sư Tri Thức Bình Dương thấy Tác giả rõ ràng là đang ngồi câu cá, nhưng ta mang thể thấy rằng tâm trí của tác nhái tuồng như không hoàn toàn đặt ở phải câu, bởi câu thơ cá đâu đớp động dưới chân bèo đã chứng tỏ rằng ao có cá, nhưng lòng người không lưu ý phải cũng khó có thể câu được. Lòng Nguyễn Khuyến nghĩ gì chắc sở hữu lẽ ai cũng biết. Trái tim, khối óc của ông đau đáu một nỗi niềm có đất nước, dân tộc nhưng bất lực. Vì bất lực phải mới sinh ra bi kịch, và dây cũng là thảm kịch chung của các nhà Nho yêu nước thời bấy giờ.
gia su nhan van binh thanh thấy rằng bài thơ “câu cá mùa thu” đã cho chúng ta cảm nhận được sự bình dị và độc đáo của cảnh làng quê Bắc Bộ, qua đấy chũng ta cũng sở hữu thể cảm nhận được lòng yêu nước luôn thường trực của Nguyễn Khuyến.