trung tâm gia sư quận 7 được biết Thanh Thảo – người con của vùng đất Quảng Ngãi kiên trung và đa dạng đau thương trong chiến tranh. Người ta biết tới Thanh Thảo qua những tập thơ và trường ca có diện mạo độc đáo về chiến tranh và thời hậu chiến. Thơ Thanh Thảo là tiếng nói của người trí thức có rộng rãi suy tư, trằn trọc về những vấn đề xã hội và thời đại. Ông được xem là cây bút sở hữu đóng góp cho sự phương pháp tân thơ Việt Nam theo xu thế hội tụ vào cái tôi nội cảm bằng các câu thơ tự do, xóa bỏ những ràng buộc. “Đàn ghi ta của Lor-ca” mang thể được xem là giả dụ như thế. Ở thi phẩm này, ông khiến cho sáng ngời về sự bất tử trong việc diễn đạt cuộc đời và cái chết oan khuất của người nghệ sĩ – đội viên Tây Ban Nha: Lor-ca.
Bằng lòng mến mộ và niềm xót thương trước chiếc chết của người nghệ sĩ bậc thầy Lor-ca, Thanh Thảo tụ họp khắc họa hình tượng trên nền văn hóa rộng lớn và đặc biệt của Tây Ban Nha qua màu sắc đẹp của tấm “áo choàng đỏ” và mô phỏng âm thanh “li la li la li la” của tiếng đàn ghi ta, tạo bắt buộc ấn tượng khó quên. Bằng sự khắc họa ấy, Thanh Thảo giúp người đọc cảm nhận ngay Lor-ca là 1 nghệ sĩ và người đội viên Tây Ban Nha.
Trung tâm gia sư Biên Hòa Đồng Nai thấy hình ảnh “áo choàng đỏ gắt” kể tới môn đấu bò tót, một hoạt động văn hóa nức danh của Tây Ban Nha. Tác giả tái tạo không khí chính trị bằng những câu thơ: “Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt” và “đi lang thang về miền đơn độc” cộng mang “vầng trăng chếnh choáng” trên “yên ngựa mỏi mòn”. Những hình ảnh tương phản gợi phải đấu trường với người võ sĩ và chú bò tót. Nhưng ở đây trường đấu bò tót là ẩn dụ để nhắc lên sự đương đầu giữa khát vọng dân chủ với nền chính trị độc tài. Ở đó dù nhìn ở góc độ nào, ta cũng thấy con người khát khao sự đổi mới như Lor-ca thật phong thanh và đơn độc.
Hình tượng Lor-ca được xây dựng bằng các nét chấm phá, phần nào chịu tác động của môn phái tượng trưng. Cái chết bất ngờ của con người trong sạch và nhiều khát vọng cao đẹp đó thật phũ phàng và bất công. Cảnh Lor-ca “bị điệu về bãi bắn” được biểu lộ bằng hình ảnh thực “áo choàng bê bết đỏ”. Thế nhưng, ngay sau đấy lại là những hình ảnh kì ảo theo lối tượng trưng, liên tiếp chuyển đổi cảm giác phê duyệt hệ thống âm thanh vỡ vạc ra thành màu sắc, thành hình khối và thành “máu chảy”. Hình ảnh “tiếng ghi ta nâu” , “tiếng ghi ta xanh”, “tiếng ghi ta tròn bọt nước tan vỡ tan” và cuối cộng là “tiếng ghi ta ròng ròng máu chảy” như sự đứt lìa của một anh tài và một tâm hồn đẹp. Tất cả những hình ảnh đó khiến vượt trội loại chết bi hùng của Lor-ca: “Khi tôi chết hãy chôn tôi có cây đàn”. Đó là lời di nguyện cuối cùng của người nghệ sĩ. Lời đấy được Thanh Thảo trang trọng đưa vào lời đề từ của tác phẩm như chía khóa giúp người đọc đi sâu khám phá thế giới của bài thơ. Người đọc sẽ hiểu Lor-ca mang 1 tình ái đắm say mang nghệ thuật và đấy là lí do, người nghệ sĩ có khát vọng cách tân nghệ thuật già cỗi của Tây Ban Nha. “Hãy chôn tôi sở hữu cây đàn” vừa trình bày ái tình đắm say nhưng cũng là sự tuyệt vọng, niềm đơn chiếc khi sứ mệnh cách tân ko thành. Lor-ca muốn mọi người hãy quên đi nghệ thuật của ông để vươn tới chân trời nghệ thuật.
“Không ai chôn cất tiếng đàn
Tiếng đàn như cỏ mọc hoang
Giọt nước mắt vầng trăng
Long lanh trong đáy giếng.”
tìm gia sư tại biên hòa nhận ra Ý thơ bộc lộ nỗi xót thương trước loại chết của người thiên tài, xót thương trước hành trình dang dở và ước nguyện ko thành của người nghệ sĩ. Dù thế gian mang phũ phàng, vùi dập người nghệ sĩ đến cõi chết thì nghệ thuật của họ mãi là bất tử. Hình tượng ngọn cỏ tuy đơn sơ, khiêm nhường nhịn nhưng mang sức sống mạnh mẽ.
Lor-ca cùng sở hữu tiếng đàn và áo choàng đỏ đi về phía vầng trăng ánh sáng đã mãi là hình ảnh khó phai nhòa trong tâm não người đọc. Sự hi sinh của Lor-ca ko chỉ là niềm đau thương và tự hào của quần chúng. # Tây Ban Nha, mà còn cảm hóa bồ chuộng chiếc đẹp, tự do của toàn bộ dân tộc trên thế giới. Thanh Thảo – thi sĩ Việt Nam đã mô tả sự ngưỡng mộ và trân trọng Lor-ca qua “Đàn ghi ta của Lor-ca” thật chân tình và cảm động.
xem thêm: Gia sư Bình Dương Tp Thủ Dầu Một Bình Dương - gia su thanh duoc
Bằng lòng mến mộ và niềm xót thương trước chiếc chết của người nghệ sĩ bậc thầy Lor-ca, Thanh Thảo tụ họp khắc họa hình tượng trên nền văn hóa rộng lớn và đặc biệt của Tây Ban Nha qua màu sắc đẹp của tấm “áo choàng đỏ” và mô phỏng âm thanh “li la li la li la” của tiếng đàn ghi ta, tạo bắt buộc ấn tượng khó quên. Bằng sự khắc họa ấy, Thanh Thảo giúp người đọc cảm nhận ngay Lor-ca là 1 nghệ sĩ và người đội viên Tây Ban Nha.
Trung tâm gia sư Biên Hòa Đồng Nai thấy hình ảnh “áo choàng đỏ gắt” kể tới môn đấu bò tót, một hoạt động văn hóa nức danh của Tây Ban Nha. Tác giả tái tạo không khí chính trị bằng những câu thơ: “Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt” và “đi lang thang về miền đơn độc” cộng mang “vầng trăng chếnh choáng” trên “yên ngựa mỏi mòn”. Những hình ảnh tương phản gợi phải đấu trường với người võ sĩ và chú bò tót. Nhưng ở đây trường đấu bò tót là ẩn dụ để nhắc lên sự đương đầu giữa khát vọng dân chủ với nền chính trị độc tài. Ở đó dù nhìn ở góc độ nào, ta cũng thấy con người khát khao sự đổi mới như Lor-ca thật phong thanh và đơn độc.
Hình tượng Lor-ca được xây dựng bằng các nét chấm phá, phần nào chịu tác động của môn phái tượng trưng. Cái chết bất ngờ của con người trong sạch và nhiều khát vọng cao đẹp đó thật phũ phàng và bất công. Cảnh Lor-ca “bị điệu về bãi bắn” được biểu lộ bằng hình ảnh thực “áo choàng bê bết đỏ”. Thế nhưng, ngay sau đấy lại là những hình ảnh kì ảo theo lối tượng trưng, liên tiếp chuyển đổi cảm giác phê duyệt hệ thống âm thanh vỡ vạc ra thành màu sắc, thành hình khối và thành “máu chảy”. Hình ảnh “tiếng ghi ta nâu” , “tiếng ghi ta xanh”, “tiếng ghi ta tròn bọt nước tan vỡ tan” và cuối cộng là “tiếng ghi ta ròng ròng máu chảy” như sự đứt lìa của một anh tài và một tâm hồn đẹp. Tất cả những hình ảnh đó khiến vượt trội loại chết bi hùng của Lor-ca: “Khi tôi chết hãy chôn tôi có cây đàn”. Đó là lời di nguyện cuối cùng của người nghệ sĩ. Lời đấy được Thanh Thảo trang trọng đưa vào lời đề từ của tác phẩm như chía khóa giúp người đọc đi sâu khám phá thế giới của bài thơ. Người đọc sẽ hiểu Lor-ca mang 1 tình ái đắm say mang nghệ thuật và đấy là lí do, người nghệ sĩ có khát vọng cách tân nghệ thuật già cỗi của Tây Ban Nha. “Hãy chôn tôi sở hữu cây đàn” vừa trình bày ái tình đắm say nhưng cũng là sự tuyệt vọng, niềm đơn chiếc khi sứ mệnh cách tân ko thành. Lor-ca muốn mọi người hãy quên đi nghệ thuật của ông để vươn tới chân trời nghệ thuật.
“Không ai chôn cất tiếng đàn
Tiếng đàn như cỏ mọc hoang
Giọt nước mắt vầng trăng
Long lanh trong đáy giếng.”
tìm gia sư tại biên hòa nhận ra Ý thơ bộc lộ nỗi xót thương trước loại chết của người thiên tài, xót thương trước hành trình dang dở và ước nguyện ko thành của người nghệ sĩ. Dù thế gian mang phũ phàng, vùi dập người nghệ sĩ đến cõi chết thì nghệ thuật của họ mãi là bất tử. Hình tượng ngọn cỏ tuy đơn sơ, khiêm nhường nhịn nhưng mang sức sống mạnh mẽ.
Lor-ca cùng sở hữu tiếng đàn và áo choàng đỏ đi về phía vầng trăng ánh sáng đã mãi là hình ảnh khó phai nhòa trong tâm não người đọc. Sự hi sinh của Lor-ca ko chỉ là niềm đau thương và tự hào của quần chúng. # Tây Ban Nha, mà còn cảm hóa bồ chuộng chiếc đẹp, tự do của toàn bộ dân tộc trên thế giới. Thanh Thảo – thi sĩ Việt Nam đã mô tả sự ngưỡng mộ và trân trọng Lor-ca qua “Đàn ghi ta của Lor-ca” thật chân tình và cảm động.
xem thêm: Gia sư Bình Dương Tp Thủ Dầu Một Bình Dương - gia su thanh duoc